Trần Thanh Quân ước mơ trưởng thành, lo cho cha và em.
Nhà của Trần Thanh Quân nằm sâu hun hút trong con đường nhỏ từ rạch Rau Răm rẽ vào, thuộc khu vực 7, phường An Bình, quận Ninh Kiều. Quân tham gia kỳ thi tốt nghiệp THPT với tâm trạng khá thoải mái vì đã ôn luyện kỹ càng. Quân học lớp 12A2 của Trung tâm Giáo dục nghề nghiệp - Giáo dục thường xuyên quận Ninh Kiều và thi tại điểm thi Trường THPT Châu Văn Liêm. Khoảng cách từ nhà tới điểm thi đến khoảng 10km, Quân đạp xe đạp đi thi với dáng người lọt thỏm, khiến nhiều người ấn tượng. Một doanh nghiệp thực hiện chương trình “Tiếp sức mùa thi” đã đề nghị Quân gửi xe tại điểm thi để đưa, đón em bằng xe gắn máy. Ngày cuối của kỳ thi, chúng tôi theo chân Thanh Quân từ trường thi về tới nhà, giữa cái nắng chói chang. Quân gò mình đạp xe, từng cú nhấn pê-đan nặng nề so với sức vóc, người ướt đẫm mồ hôi.
Có lẽ do hoàn cảnh gia đình nên Quân kiệm lời, nhút nhát, rụt rè khi nói chuyện với người lạ. Thậm chí, khi trò chuyện với em tại điểm thi, em còn không thể trả lời vì “khớp”, chỉ khi về đến nhà, em mới thoải mái hơn đôi chút. Quân cười: “Em thi được, em hài lòng với các bài thi của mình”.
Cha Quân là ông Trần Thanh Bình, 56 tuổi, khuyết tật vận động chân và là vận động viên bơi lội của đội tuyển bơi lội người khuyết tật TP Cần Thơ. Vì hoàn cảnh, Quân và em trai tên Trần Thanh Bảo, hiện sắp học lớp 9, Trường THCS Trần Ngọc Quế, quận Ninh Kiều, từ nhỏ đã sống với cha. Ông Bình một tay nuôi nấng và chăm sóc hai con bằng công việc bán vé số. Người dân khu vực phường An Bình thường thấy ông Bình đi xe lắc bán vé số rảo quanh các tuyến đường, theo sau là em Bảo “hủ hỉ” với cha.
Theo lời ông Bình, nhà nghèo lại cảnh “gà trống nuôi con” nên trước đây, dù tật nguyền nhưng ông vẫn làm thêm đủ việc, từ trồng rau cải, làm vườn... để mưu sinh. Trần Thanh Quân từ nhỏ đã bị suy dinh dưỡng cấp độ 2, cơ thể chậm phát triển, ốm yếu. Đó chính là lý do vì sao nam sinh lớp 12 lại nặng chỉ hơn 30kg, với dáng hình cậu học trò lớp 5, lớp 6. Đó cũng là dặm dài hành trình vượt khó của ông Bình và cũng là nghị lực của Quân.
Trong căn nhà tình thương nhỏ, ông Bình vẫn còn treo nhiều giấy khen thành tích học tập của Quân lúc nhỏ. Do thể trạng yếu, nay ốm mai đau, nên càng học lớp lớn, Quân chỉ đạt học lực trung bình. Với Quân, đó là cả một sự cố gắng, cố gắng từng ngày, không chỉ của em mà còn của người cha tật nguyền lo cho con.
Quân nói giọng đứt quãng, kể rằng: Từ nhỏ em đã mê ca hát, yêu thích văn nghệ. Em dự định sẽ theo học Trường Cao đẳng Văn hóa Nghệ thuật Cần Thơ để phát huy năng khiếu, theo đuổi đam mê. Quân cố gắng học tốt, tìm công việc để làm thêm với ước mơ “có tiền” lo cho cha tuổi đã dần về xế chiều và em trai đang tuổi ăn học.
Ước mơ ấy có thể giản dị với nhiều người nhưng có lẽ đầy chông gai với Quân và cả ông Trần Thanh Bình trong hành trình phía trước. Nhận biết được điều đó nên Quân tự nhủ sẽ phấn đấu nhiều hơn nữa.
Theo DUY KHÔI (Báo Cần Thơ)