Kiên Giang: Tấm lòng người mẹ

11/09/2023 - 10:22

Không thước đo nào có thể đo được tấm lòng người mẹ. Đối với những người mẹ có con bị khiếm thị thì sự vất vả, hy sinh, tình yêu thương dành cho con càng nhiều gấp bội.

A A

QUYẾT KHÔNG BỎ CON

Chị Nguyễn Thị Mai, ngụ xã Sơn Kiên, huyện Hòn Đất (Kiên Giang) có 3 người con, trong đó em Trương Minh Thiện (8 tuổi) là con út. Thiện sinh ra khỏe mạnh nhưng đến 2 tuổi em thường xuyên bị bệnh, mắt sưng đỏ và tiết nhiều dịch vàng. Chị Mai đưa con đi khám mới phát hiện bé bị teo dây thần kinh giác mạc, sẽ bị mù và đau khi vận động mạnh.

“Lúc ấy, nhà tôi nghèo, không ruộng đất, làm được nhiêu tiền tôi đều dồn vào thuốc men, viện phí để chạy chữa cho con. Nhiều người biết chuyện khuyên tôi bỏ con nhưng tôi quyết không bỏ, tôi sẽ lo cho con đến khi không còn sức. Thế nhưng cha Thiện không đủ kiên nhẫn, anh rời đi, bỏ lại ba mẹ con tôi”, chị Mai kể.

Chị Nguyễn Thị Mai và con trai Trương Minh Thiện.

Sau khi chồng bỏ đi, mọi gánh nặng kinh tế gia đình đè lên đôi vai gầy của chị Mai. Hàng ngày, chị Mai gửi con cho mẹ rồi bơi xuồng đi lượm ve chai, ai thuê gì làm nấy. Dù tảo tần mưu sinh nhưng kinh tế gia đình chị eo hẹp, những lần thăm khám của Thiện thưa dần và em phải chấp nhận cuộc sống không có ánh sáng. Suốt 8 năm qua không ít lần chị Mai ôm con trai út khóc thầm.

Chị Mai tâm sự: “Nhìn những đứa trẻ khác vui đùa, chạy nhảy, tôi buồn lắm. Tôi buồn vì con chịu nhiều thiệt thòi và mình không lo cho con chu đáo”.

Dù không nhìn thấy nhưng Thiện ngoan ngoãn, thông minh, thính giác rất nhạy. Mỗi buổi tối, chị Mai đều dạy chữ cho con. Thiện nhớ lâu, hiện em có thể đánh vần được nhiều chữ và thuộc nhiều bài hát. “Thiện ngoan và thương mẹ. Cứ nghe tiếng tôi đi làm về là con mừng rỡ, cười vui. Con là hạnh phúc của tôi”, chị Mai chia sẻ. 

ĐỒNG HÀNH VỚI ƯỚC MƠ CỦA CON

Tay mò mẫm phím đàn, miệng ngân nga câu hát: “Cho con gánh mẹ một lần, cả đời mẹ đã tảo tần gánh con; cho con gánh mẹ đầu non, cả lòng mẹ đã gánh con biển trời...”, “Gánh mẹ” - là bài hát em Trần Thúy Ngàn (17 tuổi), ngụ xã An Minh Bắc, huyện An Minh (Kiên Giang) thích nhất, em hát cho chúng tôi nghe. Giọng hát của Ngàn da diết, tình cảm khiến chúng tôi nghẹn ngào. Kết thúc bài hát, Ngàn ôm mẹ nói: “Nếu không có mẹ, chắc con không sống đến hôm nay. Cuộc đời lấy đi của con đôi mắt nhưng may mắn con có mẹ”.

Ngàn là con gái út của bà Cái Thị Hằng, em bị mù khi còn trong bụng mẹ. Nhờ có mẹ luôn đồng hành, chăm sóc nên Ngàn hoạt bát, vui vẻ, lạc quan. Hiện em có thể tự làm mọi sinh hoạt cá nhân. Khoảng 4,5 tuổi em biết hát và thích đàn.

Thấy con đam mê âm nhạc, bà Hằng thường dạy con hát và mở chương trình dạy đàn, hát trên ti vi, radio cho con nghe. Bà Hằng bán tạp hóa, chồng bà đi làm thuê, dù kinh tế gia đình không khá giả nhưng bà Hằng vẫn dành dụm mua cho con cây đàn ogran để thỏa mãn đam mê ca hát.

Bà Hằng cho biết: “Ngàn thích hát, lúc hát con không còn nhớ mình bị mù. Từ nhỏ, con theo cha đi hát đám tiệc hay tham gia một số chương trình nghệ thuật, vừa thỏa mãn đam mê vừa phụ giúp kinh tế cho gia đình. Thời gian gần đây, cha Ngàn bị bệnh phải ở nhà, không đi hát, Ngàn buồn. Thời gian tới, tôi sắp xếp thời gian để con được đi hát trở lại. Tôi mong kinh tế gia đình ổn định và tôi có thể sống lâu để làm đôi mắt giúp con bước lên sân khấu”. 

Tình yêu thương của mẹ dành cho con luôn là tình cảm thuần khiết và cao cả nhất. Mặc dù không nhìn thấy ánh sáng nhưng tin rằng ánh sáng từ tình yêu của mẹ sẽ giúp những đứa trẻ khiếm thị như Minh Thiện và Thúy Ngàn sống tốt hơn mỗi ngày.

Theo BẢO TRÂN (Báo Kiên Giang)