Bị cáo Dương Văn Lợi đứng trước tòa.
Ngoài 40 tuổi, trong khi bạn bè đã yên bề gia thất, sự nghiệp, sớm chiều chăm sóc con cái thì cuộc đời của Dương Văn Lợi (sinh năm 1979, ngụ xã Hòa An) vẫn là con số không tròn trĩnh.
Có nhà, có vợ con, đã từng có sự nghiệp. Song, Lợi lại chọn lấy niềm vui mỗi ngày bằng việc lang thang chén tạc chén thù từ nhà này sang nhà khác, bất chấp trong túi còn tiền hay không. Trông hình hài của Lợi, ít ai nghĩ rằng, Lợi từng là một chiến sĩ nghĩa vụ công an, rồi đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài.
Mỗi lần say, Lợi thường gây ồn ào tại địa phương. Vào đầu năm 2019, trong men say, Lợi chửi bới, đập phá đồ đạc nên bị UBND xã Hòa An ra quyết định xử phạt hành chính về hành vi gây rối trật tự công cộng. Chưa sợ, sau đó không lâu, Lợi tiếp tục làm bạn với “lưu linh”, lớn tiếng la mắng xóm giềng nên bị phạt 750.000 đồng.
Trong khi đó, sức khỏe của Lợi bị bào mòn nhanh chóng, thần kinh bị ảnh hưởng do uống nhiều bia, rượu trong thời gian dài. Vợ con, gia đình vì thế cũng sợ hãi, xa lánh Lợi. Và rồi, biến cố cuộc đời đến với Lợi do hậu quả mà rượu bia gây ra.
Đêm 2-11-2022, cũng như mọi hôm, Lợi cùng các chiến hữu lại nhậu tại nhà của Lợi, ở ấp 1, xã Hòa An. Sau khi nhậu say, bạn nhậu của Lợi là anh L.T.C. nói mệt nên đi nằm võng cạnh chỗ nhậu. Khoảng 1 giờ 30 phút sau, anh C. thức dậy đòi về, thì Lợi nắm lấy tay của anh C. không cho về. Lúc này, anh C. vùng vẫy và xô xát với Lợi.
Quá trình xô xát, Lợi xô anh C. đập đầu trúng vào thanh sắt của giá võng. Lúc này, Lợi chạy đến ôm và ẵm anh C. ra ngoài, lấy muối đắp lên đầu và dùng khăn lau máu cho anh C., nhưng anh C. lịm dần rồi tử vong do chấn thương sọ não. Khi phát hiện anh C. tử vong, Lợi la hét kêu mọi người đến hỗ trợ nhưng đã muộn.
Phòng xử của Tòa án nhân dân tỉnh một ngày giữa tháng 3-2024, Lợi ngồi co ro sau bục khai báo, cúi đầu, đôi tay đan vào nhau vặn vẹo không ngừng. Phía sau, nơi hàng ghế dự khán không một bóng người thân.
Khai với tòa, Lợi nghèn nghẹn: “Thời điểm xảy ra vụ việc, bị cáo uống rượu say quá nên không làm chủ được bản thân. Chứ trong thâm tâm bị cáo không có ý muốn gây thương tích cho anh C.”.
Rồi Lợi lắc đầu, bản thân không hiểu sao khi đó mình lại có hành động như vậy. Trong khi, giữa Lợi và anh C. là chiến hữu thâm tình, không hề có mâu thuẫn hay xích mích gì.
Bị cáo rũ người xuống, nói tiếp: “Hơn 10 ngày trước khi xảy ra vụ việc, bị cáo và anh C. cùng đi giăng lưới, anh C. bị ngã ngạt nước người tím tái, chính bị cáo đã hô hấp cứu mạng anh C. Vậy mà, giờ bị cáo lại hại chết anh C. Bây giờ có nói gì, giải thích như thế nào, thì mọi chuyện cũng đã quá muộn”.
Vị chủ tọa phiên tòa cho rằng, theo bản kết luận giám định pháp y tâm thần, trước, trong và sau khi gây án, Lợi bị rối loạn nhân cách do sử dụng rượu bia, nên hạn chế khả năng nhận thức và điều khiển hành vi.
“Bị cáo có nghĩ chính việc lạm dụng rượu bia đã dẫn đến hậu quả ngày hôm nay hay không?” - câu hỏi của chủ tọa phiên tòa không quá lớn nhưng có lẽ đủ làm thức tỉnh nhân cách trong người bị cáo. Lợi cúi đầu, tỏ vẻ hối hận, nhưng tất cả đã quá muộn màng trước hành vi phạm tội của mình.
Từ ngày Lợi gây ra tội lỗi, ngôi nhà dưới quê của Lợi vắng hẳn tiếng cười, chỉ còn tiếng thở dài mong ngóng của người thân. Chỉ vì rượu bia và giây phút nóng giận, bị cáo không chỉ đánh mất tương lai mà còn đẩy gia đình vào cảnh khốn cùng, khiến con thơ bơ vơ chẳng có cha ở bên.
Xét xử được nửa ngày, tòa nghị án, tuyên phạt Lợi 6 năm tù. Tòa tan, bị cáo hai mắt đỏ hoe, quay nhìn về phía sau tìm kiếm người người thân nhưng chẳng có ai. Xe tù khuất bánh, trong ánh nắng tháng ba soi chiếu chênh vênh, xiêu vẹo nơi sân tòa!
Theo B.B (Báo Hậu Giang)