Khi thiếu kiểm soát thành… bi kịch

28/05/2025 - 09:30

Chỉ chút nông nổi, thiếu kiểm soát hành động… đã đẩy một gia đình vào tăm tối… Vợ mất, chồng vào tù, hai con trẻ bơ vơ giữa đời. Cái giá của cơn ghen không chỉ là nước mắt, mà là cả tương lai bị xé toạc bởi chính tay người thân yêu nhất.

Phiên tòa xét xử bị cáo Trần Quốc Khoa.

Không khí tại Phòng xét xử số 2, Tòa án nhân dân tỉnh vào một buổi sáng cuối tháng 5 như trĩu nặng hơn thường lệ. Không phải bởi đây là một vụ án đặc biệt nghiêm trọng, mà vì người bị hại và bị cáo - những người ở hai đầu đối nghịch nhau tại pháp đình, lại từng là vợ chồng - một gia đình từng rất hạnh phúc.

Người đàn ông ngồi co ro sau bục khai báo là Trần Quốc Khoa, 40 tuổi, từng là chồng, là cha, giờ là bị cáo trong một vụ án giết người. Khoa không dám ngẩng lên, thỉnh thoảng chỉ lén liếc nhìn người thân đang lặng lẽ ngồi dưới khán phòng bằng ánh mắt tuyệt vọng, pha lẫn hối lỗi.

8 giờ sáng, tiếng chuông phiên tòa vang lên như bắt đầu lại một thảm án.

Lời khai của Khoa trước tòa nhẹ và ngắt quãng: Vợ chồng anh từng rất yêu thương nhau. Sau khi cưới, Khoa đi làm tài xế, vợ ở nhà nội trợ, chăm sóc hai đứa con nhỏ. Vợ Khoa - chị X., là phụ nữ đảm đang, chu toàn. Thế nhưng, sóng gió bắt đầu khi anh phát hiện vợ có những tin nhắn tình cảm với người lạ trên mạng xã hội.

Theo cáo trạng, vào khoảng 22 giờ ngày 11-11-2024, sau bữa tiệc sinh nhật muộn của chị X., hai vợ chồng trở về phòng trọ ở phường VII, thành phố Vị Thanh. Trong lúc chị X. đang nhắn tin, Khoa nghi ngờ và giật lấy điện thoại. Tin nhắn với nội dung mơ hồ như “nếu em chết, anh có buồn không?” hay “rất nhiều người sẽ đau lòng…” khiến Khoa nóng bừng.

Trước đó, Khoa từng bỏ qua một lần khi phát hiện vợ có mối quan hệ bất thường qua tin nhắn, nhưng lần này thì không.

Trong phút nóng giận, Khoa đã không làm chủ được bản thân. Khoa ra tay bóp cổ vợ, đè xuống sàn nhà, mặc cho con nhỏ gào khóc.

Hàng xóm nghe tiếng kêu chạy sang can ngăn thì bị Khoa xô ra và khóa cửa lại. Chỉ đến khi chị X. nằm bất động, máu từ mũi chảy ra, Khoa mới dừng tay, gọi điện cho anh trai thú nhận tội ác.

Một người vĩnh viễn ra đi trong đau đớn, một người bước vào tù, để lại hai đứa trẻ bơ vơ giữa cuộc đời, được gửi cho cậu ruột chăm sóc.

Tại phiên tòa, mẹ chị X., nghẹn ngào xin Hội đồng xét xử giảm nhẹ hình phạt cho con rể. “Nó hiền lành, biết làm ăn chứ chưa từng gây sự với ai…”, bà nói, nước mắt lưng tròng. Dù đau đớn mất con, người mẹ ấy vẫn mở lòng vì hai đứa cháu ngoại.

Sau phần nghị án, Hội đồng xét xử nhận định hành vi của Trần Quốc Khoa là côn đồ, hung hãn, gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng. Bị cáo không còn khả năng để hàn gắn gia đình, cũng không thể viện dẫn tình cảm vợ chồng để biện hộ cho hành động tước đoạt mạng sống. Mức án 16 năm tù được tuyên trong không khí im lặng đáng sợ...

Khoa lặng người khi bản án được công bố. Có lẽ, đó cũng là khoảnh khắc bị cáo nhận ra mọi thứ đã thật sự kết thúc.

Hạnh phúc đôi khi rất mong manh. Chỉ một phút nông nổi, chỉ một lần không làm chủ được cảm xúc là đủ để mọi điều tốt đẹp sụp đổ. Ngôi nhà xưa kia từng rộn ràng tiếng cười giờ chỉ còn lại bàn thờ lạnh lẽo và tiếng gọi mẹ của hai đứa trẻ thơ dại...

Theo Báo Hậu Giang