Mớ rau càng cua thương nhớ!

05/03/2019 - 08:38

Tuy gọi là rau nhưng càng cua chẳng cần lên luống, vun phân, tưới nước hay bắt sâu. Chỉ lớt phớt vài cơn mưa trái mùa hay chút hơi ẩm ăn ké mấy chậu hoa kiểng trước nhà cũng đã đủ để càng cua vươn mình bung tua tủa.

Cứ thế, rau lớn lên không cao lấn xung quanh hay phải có khoảng không rộng rãi, càng cua nép mình nhảy thành cụm, dày đặc, non mướt mắt. Vậy là, đâu đó trong bữa cơm chiều dọn ra lại có thêm dĩa rau càng cua rưới giấm đường chấm nước cá kho.

Thằng bạn thân bảo: “Nhìn nhỏ bé vậy chứ, rau càng cua bổ dưỡng lắm à nhe! Theo Đông y, rau càng cua có tác dụng bổ âm huyết, thanh nhiệt, giải độc, lợi tiểu, là món ăn, bài thuốc rất thích hợp chữa chứng nhiệt miệng, viêm họng, táo bón, đau nhức cơ khớp, tiểu đường,…

Nhanh thì hái rau, rửa sạch chấm với nước thịt, cá kho. Muốn bắt hơn thì trộn với giấm đường ăn kèm với trứng luộc bùi bùi, ngậy ngậy. Sang nữa thì có rau càng cua xào với thịt bò. Món nào cũng ngon, cũng bổ”.

Chắc có lẽ cũng bởi thuộc tính dễ mọc, mau ăn và giàu dinh dưỡng nên rau càng cua dần trở nên quen thuộc với mỗi nhà. Ở quê, dọc theo những con đường đất, những mảnh vườn, thửa ruộng hay những khoảng sân rộng trước nhà, rau càng cua chen đầy cùng các loại rau khác.

Có người ra đồng về, thấy đám rau càng cua tốt quá, sẵn chiếc nón lá đang đội trên đầu, lấy xuống, “quơ” một chút là đã đầy cả nón.

Còn ở thành, càng cua mọc dưới gốc mai, chen trong thùng xốp bên cạnh mấy cây cải xanh, xà lách, mồng tơi, thậm chí khoảng trống nhỏ nhoi còn lại của giò lan treo ở hàng rào, càng cua cũng tranh thủ mọc.

Thật xứng đáng với danh gọi càng cua: sống mạnh mẽ, “đi ngang, về ngược” nhưng chẳng xâm lấn ai bao giờ. Thậm chí có những cô, những dì lớn tuổi không thể lao động được nữa, cứ mỗi buổi sáng lại xách giỏ đi kiếm những đám rau càng cua hái đem ra chợ bán để đổi lấy con cá, miếng thịt.

Nhìn mớ rau càng cua xanh trong, non mướt nép mình ở một góc chợ phố mà thấy thương quá đỗi. Một giỏ trông ngồm ngoàm vậy chứ cân nặng có là bao, vậy mà có người còn nỡ kỳ kèo, trả giá.

Thế mới thấy, dù ai ở, ai đi, ai nhớ, ai quên theo dòng thời gian vội vã, rau càng cua vẫn âm thầm ở đấy bám víu vào bất cứ đâu để dâng vị cho đời và cải thiện cuộc sống cho người.

Giống như tôi, đã ra đi dẫu không quên, vẫn nhớ nhưng có mấy khi tìm về, để giờ đây nhìn mớ rau càng cua mà cứ nhớ, cứ thương.

Tôi nhớ những ngày bé thơ còn được ở bên cha, bên mẹ, được nghe mẹ dạy những câu chuyện làm người khi cùng ngồi lặt mớ rau càng cua.

Mùa này, chắc loài rau mảnh mai đó đã mọc đầy trước sân. Ước gì giờ có thể được ăn dĩa rau càng cua bóp giấm từ bàn tay chế biến của mẹ: giòn giòn, bình dị, thân thương…

Theo DIỄM KIỀU (Báo Vĩnh Long)