Trà Vinh xưa và nay

04/03/2024 - 08:49

Lang thang trên Facebook, thấy những bức ảnh về Trà Vinh như: cổng Tam quan ở cuối đường Nguyễn Thị Minh Khai (đoạn tách ra 02 nhánh, 01 nhánh về huyện Tiểu Cần và 01 nhánh đi về hướng Vĩnh Long), Trường Trung học Trần Trung Tiên, đường Hàng Me,… và đọc những status kèm theo, bất chợt ngồi ngẫm lại vùng đất mà mình đang sinh sống; lục lọi lại những câu chuyện về Trà Vinh của những chú, bác, anh, chị chừng 50 tuổi trở lên, mới thấy nhiều người, khi nói đến quê hương mình, họ luôn hoài niệm về một Trà Vinh xưa.

Đường 19 tháng 5 (đường Hàng Me). Ảnh: BÁ THI

Những suy nghĩ của họ tuyệt nhiên không dính dáng gì đến chính trị, chỉ đơn thuần là một cảm nhận của cái tôi cá nhân, một nhìn nhận thẩm mỹ chủ quan về cái nơi họ đã từng sinh sống, từng gắn bó, từng có nhiều kỷ niệm.

Và tôi cũng chợt muốn làm rõ điều đó: vậy thì Trà Vinh xưa đẹp hay Trà Vinh hôm nay đẹp hơn?

Tôi cũng tạm coi mình là một cư dân của đất Trà Vinh xưa. Một tỉnh lỵ có vẻ đẹp thơ mộng, yên bình với nét rêu phong, cổ kín nấp dưới bóng xanh của những tàng cây cổ thụ. Những căn nhà cấp bốn, mái lợp ngói âm dương theo thời gian bám đầy rêu xanh nằm san sát bên nhau như những quân cờ. Bắt đầu là đường số Một, ngã tư Nguyễn Tri Phương (nay là ngã tư Điện Biên Phủ), rồi đến đường số Hai, đường số Ba, đường số Bốn (đường đầu chợ), đường Công viên và cuối cùng là đường Hàng Me (mà không gọi là đường số Năm).

Ở hai cạnh bên, về hướng Đông là đường Bạch Đằng và hướng Tây là đường Lê Quang Liêm (Nguyễn Thị Minh Khai bây giờ) mà nhiều người dễ tính cứ hay gọi chung là đường Cây Dầu lớn, có lẽ trong trí nhiều người gọi thế là dễ nhớ, dễ biết nhất vì trước cổng chùa Phú Hòa ngày ấy có một cây dầu thật lớn. Có thể xem Trà Vinh xưa in như một bàn cờ tướng vậy.

Và cũng có thể nói con đường đẹp và thơ mộng được nhiều thế hệ học trò nhắc đến nhất chính là đường Hàng Me và kế đó là đường Cây Dầu lớn. Những cội me già không biết được trồng tự khi nào, cành nhánh xanh um, đan vào nhau che mát suốt cả con đường đẹp như một bức tranh vẽ. Mùa trái, hoa me theo gió dịu dàng thả mình đậu trên tóc, trên áo những cô, cậu học trò Trường Trung học Trần Trung Tiên ngày hai buổi đi về. Tà áo dài trắng duyên dáng, thướt tha, chiếc nón bài thơ che nghiêng e ấp đã tạo ra một nét rất riêng, rất thơ mà không nơi nào có được.

Ở đường Cây Dầu Lớn, những thân dầu to đùng một ôm không xuể, cao ngó trật ót, cành nhánh vươn dài treo lủng lẳng hoa dầu như những chiếc đèn lồng tí hon hết sức dễ thương. Những ngày gió, lá dầu reo rì rào như một bè trầm của một dàn đồng ca khiến người ta luôn có cảm giác nhớ nhung man mác. Hoa dầu cũng không chịu kém chị, kém anh, cũng xoay tròn, xoay tròn rồi buông tay đáp nhẹ vào tay ai đó cố tình hứng lấy như hứng cả tuổi thần tiên ngà ngọc.

Tất cả… cứ in sâu vào trong ký ức người Trà Vinh. Trà Vinh xưa dịu dàng. Trà Vinh xưa thơ mộng…

Nhưng giờ đây cái bàn cờ ấy đã không còn giống như xưa nữa. Những con đường, những chiếc cầu, những công trình mang tầm thế kỷ cứ liên tục mọc lên nối liền vòng tay lớn. Cầu Long Bình 2 kéo con đường Nguyễn Thiện Thành chạy mút về hướng Đông, ngang qua trường Đại học Trà Vinh đồ sộ, hiện đại. Đường 19/5 như một nhát rạch phá thế độc đạo có từ hàng thập kỷ nay để mang về luồng gió làm mát thêm cho hàng Me luôn tươi xanh. Đường Trần Phú với con phố ẩm thực rực rỡ ánh đèn cùng với đường Nguyễn Đáng nối dài khơi thông như dòng chảy, xuôi về hướng Tây giáp đường vành đai rồi bẻ quặt lên hướng Bắc về Khu Công nghiệp Long Đức khổng lồ, ngày đêm cho ra sản phẩm, để rồi vượt cầu Cổ Chiên đến với mọi miền đất nước. Đường Sơn Thông đâm thẳng về vành đai phía Nam, mở rộng khu dân cư đô thị, sáng trưng màu vôi mới của những tòa nhà cao tầng,… Và còn bao nhiêu con đường, bao nhiêu cây cầu mới nữa mọc lên mà sau một đêm thức dậy người ta không thể thống kê hết được.

Đứng giữa trùng trùng màu xanh tràn trề nhựa sống ấy là những Co.opmark, Vincom, Trung tâm siêu thị hoành tráng đã làm cho bộ mặt của Trà Vinh rạng rỡ càng rạng rỡ hơn. Đặc biệt Trung tâm Hội nghị, Nhà khách của tỉnh hết sức bề thế, hiện đại tọa lạc trên nền sân bay cũ (phi trường Phú Vinh) khiến cho du khách, dù không phải lần đầu đến Trà Vinh cũng hết sức ngỡ ngàng. Sự bề thế chứng tỏ một Trà Vinh phát triển vượt bậc.

Những cội me già chết đi, những cây me non lại được trồng thay thế. Trẻ, già nương tựa bên nhau từng ngày cùng phát triển. Bên cạnh những gốc dầu cổ thụ, những cây dầu non tơ cũng lại được trồng mới và chăm sóc xanh um. Đứng ở ngã tư đường Nguyễn Đáng - Nguyễn Thị Minh Khai mà nhìn về hướng đường Võ Nguyên Giáp, chỉ thấy một màu xanh tươi non, mát rười rượi cứ kéo dài mãi như đến vô cùng, xứng với danh xưng  một thành phố xanh so với các tỉnh, thành của khu vực đồng bằng sông Cửu Long.

Từ một tỉnh lỵ nhỏ bé, Trà Vinh nay đã là một thành phố trẻ năng động, hiện đại. “Cô gái Trà Vinh xưa” vẫn duyên dáng, thơ mộng, nhưng nay mới thật sự đang bước ra ánh sáng, là một cô gái đẹp, tươi trẻ, khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.

Thành phố mình đẹp và đáng yêu quá phải không!

Theo TRẦN ANH DŨNG (Báo Trà Vinh)