Đầu Xuân Nhâm Dần, nhà văn trẻ Lê Quang Trạng chia sẻ cùng Báo Cần Thơ:
- Việc vào Hội Nhà văn Việt Nam với tôi vừa là vinh dự vừa là động lực, tôi sẽ viết nhiều hơn nữa nhưng tác phẩm dành cho thiếu nhi. Mà thật ra, không chỉ dành cho độc giả thiếu nhi thôi đâu, cũng là dành cho tâm hồn tuổi thơ vẫn còn mãi trong tôi nữa.
* Xin anh chia sẻ đôi điều về cơ duyên văn chương của mình?
- Thời tôi lớn lên, mạng xã hội vẫn còn hạn chế, nhu cầu giải trí (cụ thể là văn học) của trẻ thơ chủ yếu ở sách, báo giấy. Tôi nhớ mình từng đọc đi đọc lại một quyển sách thật nhiều lần nhưng vẫn mê. Tuy nhiên với trí tò mò và nhu cầu của đứa trẻ ham đọc, sách báo ba mẹ mua về vẫn không thể nào đủ làm tôi thỏa đam mê được. Vậy là những trang viết đầu tiên của tôi ra đời. Đó là những câu chuyện tôi viết tiếp sau những kết truyện trong sách, hoặc là những câu chuyện tôi tưởng tượng ra thêm cho một nhân vật nào đó mà tôi đọc được trên báo.
Tất cả những trang viết đầu tiên ấy đều là những truyện thiếu nhi ngây ngô, vụng dại; và chính những truyện thiếu nhi ấy đã chắp cánh cho những trang viết sau này của tôi, giàu màu sắc hơn, chỉn chu hơn. Duy nhất một điều vẫn mãi vẹn nguyên như ngày nào, đó là động lực thôi thúc tôi viết, động lực bắt nguồn từ những truyện tuổi thơ, vậy mà cứ cháy mãi, nhen nhóm lên cho tôi bao trang viết sau này.
* Trong rất nhiều đề tài, thể loại của văn chương, vì sao anh chọn văn học thiếu nhi để theo đuổi?
- Tôi nghĩ rằng, tất cả những nhà văn trưởng thành, đều xuất phát từ những cô bé cậu bé có một tâm hồn và tuổi thơ hết sức phong phú. Và sẽ thật may mắn, nếu “mầm xanh” văn chương trong trẻ được các tác phẩm thiếu nhi ấp ủ và nuôi lớn từ những ngày ấu thơ, manh nha bước vào “cõi chữ”. Với tôi, đọc và viết cho thiếu nhi vẫn chưa bao giờ bớt đi sự hấp dẫn vốn có của nó. Tôi luôn dành thời gian nhất định để đọc các tác phẩm văn học thiếu nhi trong và ngoài nước, tôi thích thú quan sát các em thiếu nhi chơi và tôi mê đắm việc ngồi vào bàn viết, viết những tác phẩm văn học thiếu nhi. Chính trong quá trình lao động ấy, tôi thấy được chính mình năm xưa, tôi thấy lòng nhẹ nhàng và thanh thoát như chính cái thế giới tuổi thơ lúc nào cũng đẹp và hồn nhiên xanh mát.
Theo ĐĂNG HUỲNH (Báo Cần Thơ)