Bị cáo Vinh làm nghề môi giới bất động sản, còn chị T.T.O. là người đầu tư nhà đất nên quen biết. Theo cáo trạng, tháng 7/2022, chị O. mua thửa đất diện tích 90m2 ở Phường 5 (TP Vĩnh Long) từ vợ chồng chị P.T.L.N. với giá hơn 1,1 tỷ đồng. Sau đó, chị O. đưa Vinh 820 triệu đồng xây nhà bán, nếu có lời thì cho Vinh “hoa hồng”.
Giữa tháng 7/2022, Vinh cùng vợ chồng chị N. đến văn phòng công chứng làm hợp đồng chuyển nhượng, đồng thời chị O. đưa Vinh 50 triệu đồng làm thủ tục. Khoảng 2 tuần sau, cơ quan đăng ký đất đai chỉnh lý tên Vinh trong giấy chứng nhận quyền sử dụng đất (GCNQSDĐ). Tiếp đến, Vinh đến văn phòng công chứng lập hợp đồng ủy quyền và đưa GCNQSDĐ cho chị O. giữ.
Đến tháng 11/2022, sau khi xây nhà xong, Vinh yêu cầu chị O. đưa thêm tiền làm GCNQSDĐ mới, nhưng khi được hỏi thì Vinh nói dối chưa xong. Cũng trong thời gian này, do thiếu nợ nhiều người nên Vinh thế chấp vay 1 tỷ đồng, lãi suất 3 %/tháng của chị X. ở huyện Vũng Liêm bằng hình thức hợp đồng ủy quyền có công chứng.
Đến tháng 2/2023, do hỏi vay thêm 650 triệu đồng nhưng chị X. không đồng ý nên Vinh thế chấp luôn nhà và đất là tài sản của chị O. nhờ Vinh đứng tên. Sau đó, chị X. làm thủ tục chỉnh tên trong GCNQSDĐ. Do không có tiền trả và sợ chị O. phát hiện, đầu tháng 3/2023, Vinh bỏ trốn khỏi địa phương.
Phát hiện tài sản của mình đã bị Vinh tự ý bán cho người khác, chị O. làm đơn tố cáo đến Cơ quan Cảnh sát điều tra (Công an tỉnh Vĩnh Long). Tháng 10/2023, Vinh đến cơ quan điều tra đầu thú và khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội.
Về phía chị X., sau khi mua được nhà và đất đã tặng lại cho cha ruột là ông Đ. sử dụng. Đến tháng 4/2023, ông Đ. bán lại cho một người phụ nữ ở tỉnh Hậu Giang và người này cũng đã được đứng tên trên GCNQSDĐ.
Như vậy, lợi dụng sự tin tưởng của chị O. nhờ đứng tên tài sản, Vinh đã tự ý bán cho người khác. Những người này không hay biết và cũng không có yêu cầu hay tranh chấp nên cơ quan điều tra không đặt ra giải quyết.
Về phía bị hại là chị O., trong quá trình điều tra và tại phiên tòa sơ thẩm của TAND tỉnh vào ngày 16/5, chị yêu cầu HĐXX xử lý Vinh theo quy định pháp luật và bị cáo phải trả lại hơn 1,9 tỷ đồng đã chiếm đoạt. Bị cáo Vinh nói ban đầu không có ý định chiếm đoạt tài sản của chị O. nhưng do làm ăn thua lỗ, nợ nần nên suy nghĩ nông cạn.
“Bị cáo xấu hổ lắm, lúc bị tạm giam bị cáo đã suy nghĩ rất nhiều và rất ăn năn. Bị cáo xin lỗi bị hại và xin HĐXX giảm nhẹ hình phạt để sớm trở về với gia đình chăm sóc con nhỏ, đi làm kiếm tiền trả cho chị O.”- bị cáo Vinh trình bày.
Mặc dù đã thành khẩn khai báo, ăn năn hối cải nhưng kiểm sát viên giữ quyền công tố tại phiên tòa- cho rằng hành vi của bị cáo là rất nguy hiểm, xâm phạm đến tài sản của người khác với lỗi cố ý trực tiếp. Do vậy, cáo trạng truy tố bị cáo tội “Lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản” theo khoản 4, Điều 175 Bộ luật Hình sự là có căn cứ, đúng người, đúng tội, đúng pháp luật. Từ đó, kiểm sát viên đề nghị HĐXX tuyên phạt bị cáo Vinh từ 12-14 năm tù.
Sau khi xem xét các chứng cứ, tài liệu có trong hồ sơ vụ án và tranh tụng tại tòa, HĐXX nhận định cần xử lý bị cáo thật nghiêm khắc để răn đe và ngăn chặn các trường hợp tương tự có thể xảy ra. Do vậy, HĐXX chấp nhận quan điểm luận tội của kiểm sát viên, tuyên phạt bị cáo Vinh 12 năm tù vì tội “Lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản”.
Theo TRUNG HƯNG (Báo Vĩnh Long)