Hàng năm, cứ vào khoảng tháng 11 kéo dài đến tháng 3, tháng 4 âm lịch năm sau là thời gian bà con hành nghề gác kèo ong dưới tán rừng U Minh Hạ bước vào cao điểm mùa ăn ong. Việc ăn ong không chỉ mang về cho người dân nguồn thu nhập khá, mà còn góp phần gìn giữ, bảo tồn nghề gác kèo ong - Di sản văn hoá phi vật thể quốc gia.
Lần đầu tiên tôi được trải nghiệm đi săn ong vò vẽ, một trong những loài ong hung dữ và nọc độc nguy hiểm nhất. Có lẽ cũng bình thường nếu là những người thợ săn ong là đàn ông khoẻ mạnh, dẻo dai, nhưng điều khó tin là ở xứ rừng tràm U Minh (Cà Mau), chuyến này tôi được đi với một thợ săn ong là cô gái chỉ mới 27 tuổi.
Từ thành phố Vĩnh Long theo lối đường tỉnh 902, vượt bến phà Mang Thít là bạn đã đến địa phận huyện Vũng Liêm, vùng đất xanh tươi bên dòng Cổ Chiên, nơi trồng dừa và cỏ lác nhiều nhất tỉnh Vĩnh Long.
Những ngày qua, nhiều người có dịp đến với thành phố hoa Sa Đéc đều tỏ ra thích thú với cây mai vàng hình chiếc quạt có tên là “Quạt Khổng Minh” được trưng bày tại Câu lạc bộ mai vàng TP Sa Đéc(Đồng Tháp).
- Đêm ở bãi bồi ven biển Thứ Sáu, xã Nam Thái, huyện An Biên (Kiên Giang) vắng lặng. Cơn gió thổi mạnh làm căn chòi canh nghêu, sò của người dân phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Thỉnh thoảng, người đàn ông lại xách chiếc đèn pin cỡ lớn pha một lượt trên mặt biển như lời cảnh báo: “Khu vực nuôi nhuyễn thể, cấm khai thác trộm”.
Vẹm xanh có quanh năm, nhưng với nhiều người ở xã Khánh Bình Tây Bắc, huyện Trần Văn Thời (Cà Mau), cứ gió thổi hướng nam là lại rủ nhau từng nhóm đi bắt, bởi đó là lúc vẹm xuất hiện nhiều nhất.
Bơi xuồng len lỏi trong những con kênh ở rừng U Minh Hạ, ông Lê Văn Đáng, quê huyện Trần Văn Thời (Cà Mau) đặt 50 cái trúm lươn, hôm sau đổ được gần 4kg, thu nhập 1 triệu đồng. Ngoài ra, ông còn đặt lờ dính rắn, cá lóc.
Cây dầu rái hàng trăm năm tuổi nằm trên đường Sơn Thông (phường 7, TP Trà Vinh, tỉnh Trà Vinh) rất khác thường. Thay vì vươn lên thẳng tắp thì tán cây lại xoè rộng như một cây dù, chính vì vậy cũng có nhiều truyền thuyết ly kỳ về cây cổ thụ này.
Cận Tết Nguyên đán Quý Mão năm 2023, có người bạn rủ: “Năm Mèo phải đi chợ Chuột mới gọi là biết hết quê mình”. Thấy tôi ngớ người, người bạn giải thích, tôi mới biết hóa ra ở Kiên Giang có một cái chợ tên rất dân dã, mộc mạc, đó là chợ Chuột. Chợ này ngày nay có tên gọi chính thức trong văn bản hành chính là chợ Minh Thuận, huyện U Minh Thượng (Kiên Giang).
Mỗi dịp về thăm quê hương Đất Sen hồng, lại gợi lên cảm xúc thân thương, cảm nhận mới mẻ. Về với bà con nông dân, về với thành viên Hội quán - những người bạn chân tình sẵn lòng liên kết, hợp tác, cùng nhau mang đến sự thay đổi tích cực trên từng thửa ruộng, bờ ao.
Ở miệt sông nước Cửu Long, đò (đò chợ) là phương tiện giao thông phổ biến một thời. Những chuyến đò như cầu nối giữa các vùng xa xôi, cách trở khi mà đường bê tông chưa tới được. Theo thời gian, “đò chợ” không chỉ là phương tiện đi lại mà còn mang nét văn hóa đặc trưng, là cuộc sống của những người gắn bó cả đời với dòng sông, bến nước...
Quê tôi miệt vườn. Ngày xưa, hễ cận Tết là xúm xít quét dọn, lợp lại mái nhà, lau dọn bàn thờ, trồng vài bụi bông vạn thọ. Rồi lăng xăng ép chuối phơi khô, chộn rộn cạy dừa khèo mứt, hì hụi nhổ mì quết bánh phồng lo ba ngày Tết. Vui nhất là xổ đập, bắt tôm càng xanh kho tàu cúng ông bà…